📚 Danh sách chương

CHƯƠNG 9

26

Tống Thần là liệt sĩ, anh hùng.

Anh thâm nhập vào nhóm buôn bán ma túy ở biên giới, gửi đi nguồn tin tình báo ổn định và nhiều lần cản trở các giao dịch ma túy quy mô lớn của nhóm buôn bán ma túy.

Tại địa điểm giao dịch của hai tập đoàn lớn cách đây một tháng, lực lượng cảnh sát đông đảo đã tụ tập để tiến hành bao vây và trấn áp, nhưng Tống Thần chợt nhận ra đó là một cái bẫy.

Địa điểm thực sự của giao dịch không phải là thông tin nhận được trước đó

Thuốc nổ hẹn giờ đã bắt đầu đếm ngược, Tống Thần có mọi cơ hội trốn thoát, nhưng anh đã chọn gửi thông tin cuối cùng cho đồng đội của mình.

“Quay lại.”

Nhưng bản thân anh không bao giờ có thể quay trở lại.

Một tiếng nổ dữ dội vang lên, ngọn lửa bắn lên trời, bán kính hơn mười mét cây cối trong nháy mắt bốc cháy, tạo thành một đám cháy núi quy mô nhỏ.

Trong chiếc bình ấy, không biết có phải là những gì còn lại của anh hay không

Vụ nổ như vậy, có lẽ không thể giữ lại đươc

Bác Viên nói: “Sự hy sinh của thằng bé rất có giá trị. Lần theo manh mối thằng bé để lại, đã tiêu diệt băng đảng ma túy và bắt giữ hơn chục kẻ đào tẩu cấp cao. Trong số đó có kẻ sát nhân đã giết cha mẹ thằng bé nhiều năm trước.”

Trong Nghĩa trang Liệt sĩ, bia mộ của Tống Thần nằm cạnh cha mẹ anh.

Tôi ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của anh ấy.

Bức ảnh này chắc là từ lúc anh ấy được nhận vào học viện cảnh sát, anh ấy vẫn chưa trưởng thành và vẫn còn rất trẻ.

Nhưng giữa hai lông mày của anh đã có nét đĩnh đạc không phù hợp với lứa tuổi của anh.

Dưới ống kính máy ảnh, Tống Thần không hề cười.

Sau vài năm đối mặt giữa sự sống và cái chết, bây giờ anh lại đối mặt với tôi bằng cách như thế này

“Lần đó thằng bé đưa con đến ăn tối với chú. Chú rất ngạc nhiên vì chú chưa bao giờ nhìn thấy thằng bé đi cùng con gái”, chú Viên nói: “Nếu nhìn vào ảnh của thằng bé, thằng bé không bao giờ thích cười, nhưng ngày hôm đó, thằng bé đã cười nhiều.”

Mũi tôi lại bắt đầu đau nhức.

Nhưng đôi mắt tôi đã khóc mấy ngày nay khô khốc đến nỗi không còn giọt nước mắt nào.

Tôi im lặng và bỏ từng tờ giấy tiền vàng bạc vào lửa.

Tro tàn bị gió cuốn đi và rơi xuống ảnh của anh.

Và anh luôn trẻ trung, lãnh đạm, và cứ như vậy mãi mãi

27

Chú Viên kể rằng sau khi cha mẹ qua đời, Tống Thần đã sống ở nhà chú một thời gian.

Ông ấy hỏi tôi có muốn đến phòng Tống Thần thu dọn đồ đạc mang đi không.

Tôi hỏi: “Nhà riêng của anh ấy ở đâu? Nhà mà anh ấy sống chung với bố mẹ anh ấy”.

Bác Viên cho biết tòa nhà đơn vị cũ đã bị phá bỏ từ nhiều năm trước.

Vậy, Tống Thần, anh ấy đã trở thành người vô gia cư từ rất sớm phải không?

Vậy trong những ngày họp mặt gia đình, tôi đã phàn nàn bố mẹ mình rất nghiêm khắc, lúc đó anh ấy đã nghĩ gì

Tôi không thể nghĩ tới điều đó nữa, tôi sợ mình sẽ phát điên.

Cuối cùng khi tôi đến phòng của Tống Thần, tôi nhận ra rằng phòng anh ấy không có đồ gì đặc biệt cả

Căn phòng vẫn như trước khi anh đi, ngăn nắp như phòng mẫu.

Bàn học trống rỗng, ngoại trừ một vài cuốn vở hồi cấp hai trên giá sách.

Tôi mở tủ ra, bên trong trống rỗng, ngoại trừ vài bộ đồng phục học sinh, chỉ còn lại vài bộ quần áo đơn giản

Dường như anh ấy chẳng để lại gì cả, ngoại trừ những người trong chúng ta vẫn còn nhớ đến anh ấy.

Tôi ngồi trên giường của anh ấy và tưởng tượng lúc Tống Thần còn là một cậu bé, đọc, viết và ngủ trong căn phòng này.

Cảm giác như căn phòng lập tức được lấp đầy, khóe miệng không khỏi cong lên.

Nhưng khi rèm cửa được mở ra và ánh nắng chiếu vào, tôi thực sự là người duy nhất còn lại trong phòng, và một cái bóng cô đơn.

Tôi không lấy gì cả.

Tôi không cần nhìn đồ vật và nghĩ đến người,, Tống Thần sống trong tâm trí tôi.

Chỉ cần tôi còn sống, anh ấy sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn.

Khi từ biệt chú Viên, ông ngập ngừng không nói.

Tôi mỉm cười: “Cháu sẽ tự lo liệu cho mình, chú cũng nên tự chăm sóc bản thân mình nhé. Sinh nhật anh ấy hàng năm cháu đều đến gặp anh ấy.”

Chú Viên nói: “Hiểu Hiểu, thằng bé muốn con sống cuộc sống của riêng mình.”

28

Sống cuộc sống của riêng mình?

Nhưng mọi sợi dây của cuộc đời tôi đều đã gắn bó chặt chẽ với Tống Thần.

Tôi gom chút sức lực cuối cùng bay về Thụy Sĩ để hoàn thành việc bảo vệ luận văn tốt nghiệp.

Tôi sửa lại lời cảm ơn và thêm tên của Tống Thần

Nếu một ngày tôi chết, tôi mong tên anh ấy sẽ không biến mất khỏi thế giới.

Chỉ bằng cách này, tên của tôi được đặt cạnh tên của anh ấy.

Tống Thần, Kỷ Hiểu Hiểu.

Đã từng yêu nhau, đã từng xa nhau và đã từng ch.ết

Sau khi tốt nghiệp, tôi trở về Trung Quốc và thuê một căn nhà gần công ty.

Ban ngày tôi là kỹ sư năng tràn đầy năng lượng, nhưng đến ban đêm tôi lại cần dùng thuốc để ngủ.

Tôi sụt cân nhanh tới mức mắt thường có thể nhìn thấy.

Cho đến kh mẹ tôi đến Bắc Kinh du lịch và hẹn gặp tôi, bà đã rất sốc khi nhìn thấy vẻ ngoài hiện giờ của tôi

“Hiểu Hiểu, công việc vất vả như vậy sao? Con nhìn con xem chỉ còn da bọc xương”

Bà ấy ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày, mua và nấu đồ ăn và muốn bồi bổ sức khỏe cho tôi.

Một ngày nọ, tôi đi làm về và thấy bà ấy đang ngồi trên ghế sofa, không xem TV.

Có vài chai thuốc trên bàn

Bà ấy hỏi tôi, “Nói cho mẹ biết, đây là gì?”

Bà ấy là một người rất thời thượng và rất giỏi sử dụng internet, bà ấy biết mà còn hỏi

Tôi mỉm cười đáp: “Đây là thuốc trị trầm cảm.”

Bà hỏi: “Việc này bắt đầu từ khi nào? Học tập quá áp lực? Công việc quá áp lực?

Tôi ngửa đầu ra sau, nước mắt chảy dài trong cổ họng.

“Con đã yêu một người, sau đó anh ấy chết, sau đó, là như thế này.” Tôi mỉm cười, “Con xin lỗi, con cũng không muốn mình như thế này.”

error: Content is protected !!